Poems of Hồ Xuân Hương : 叙情 - Tự tình
叙情 | Tự tình | 𡖵𣌉咏咏𤿰更拵 猪丐紅顔買渃𡽫 𥗜𨢇香迻醝更醒 暈𦝄䏾熾鈌諸𧷺 扦昂𩈘坦𧄈曾坫 𧞤蹎𩄲𥒥𱥯𡉕 喭餒春𠫾春吏吏 𤗖情删𢩿孙𡥵𡥵 | Đêm khuya văng vẳng trống canh dồn, Trơ cái hồng nhan với nước non. Chén rượu hương đưa, say lại tỉnh, Vầng trăng bóng xế, khuyết chưa tròn. Xuyên ngang mặt đất, rêu từng đám, Đâm toạc chân mây, đá mấy hòn. Ngán nỗi xuân đi xuân lại lại, Mảnh tình san sẻ tí con con. |
Ghi chú | |
Theo nguyên bản, trống canh được nghe thấy qua những vần cần có ở cuối (dồn, non, tròn, hòn, con con) cũng như một số dư âm bên trong (hồng, bóng, xuân, san). Trong câu bốn, bà đang chơi chữ với họ của mình, Hồ, 胡, một kí tự Nôm có hai phần được tạo ra từ chữ Hán “cổ” (古) và “nguyệt” (月). Trong câu áp chót chữ xuân tất nhiên là một phần của tên Hồ Xuân Hương. Trong một bài thơ của Chiêu Hổ đáp lại cho Hồ Xuân Hương, ông ta cũng chơi chữ trên tên cô. Người cổ lại mang thêm thói nguyệt Phòng xuân còn để lại mùi hương… |